Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013

Những Bộ Trang Phục Theo Năm Tháng

Hẳn bạn có rất nhiều quần áo, bạn có thích bộ quần áo nào đặc biệt không?

Tôi cũng có nhiều bộ đồ tôi thích và mãi vẫn ấn tượng về nó dù giờ đã không còn mặc vừa nữa hay đã đem cho đi. Lúc nhỏ, tôi nhớ có một thời mọi người rất thích mặc đồ “tám mảnh”. Nếu bạn bằng tuổi tôi, lớn hơn hoặc lúc đó bạn đã đủ nhận thức được thì bạn sẽ nhớ mốt trang phục này. Tôi nhớ lần đầu tôi được mẹ may cho bộ đồ tám mảnh bông màu đỏ sậm. Thật hạnh phúc khi được khoác lên người kiểu trang phục thịnh hành lúc đó, đặc biệt là bộ đồ đó mới. Giờ nghĩ lại tôi vẫn còn nhớ như in hoa văn bộ trang phục đó và lời nói của anh hàng xóm khi lần đầu tiên trông thấy tôi mặc “đẹp quá!”. Dù đó là lời xã giao hay thế nào thì tôi vẫn rất vui, niềm vui nhỏ nhoi của một đứa con nít.


Lớn lên, khi bước vào lớp 8. Đồng phục học sinh của nữ sinh lớp 8 trường tôi lúc đó là áo dài. Lần đầu tiên tôi mặc áo dài, thật tiếc là tôi không nhớ ấn tượng lần đầu tiên đó. Kể từ lớp 8 cho hết cấp 3 thì bộ đồng phục học sinh cho nữ sinh vẫn là áo dài, qua nhiều năm như vậy tôi được mẹ may cho nhiều bộ áo dài mới, nhưng trong số đó tôi thích bộ áo năm lớp 11 nhất. Vì dong phuc hoc sinh chỉ quy định chung là áo dài trắng, nhà trường không bán đồng phục đồng loạt, gia đình tự may nên chất liệu khác nhau, mỗi một bạn tùy theo hoàn cảnh có thể may nhiều bộ đồng phục học sinh miễn là áo dài cho nữ sinh là được. Năm lớp 11, mẹ may cho tôi một chiếc áo dài mới, tôi không biết chất liệu lúc đó chính xác gọi là gì nhưng vải rất mềm và mát. Nó không hoàn toàn trắng trơn mà có một đường sọc trắng tựa như voan nhưng dầy hơn. Không biết sao, vẫn là mẫu đồng phục học sinh ấy, vẫn là mẫu áo dài nhưng khi khoác lên người tôi thấy mình nữ tính hơn, và thích vô cùng.

Khi lên đại học, đây là môi trường của sự tự do, tự ý thức nên có thể vì thế mà chúng tôi không cần mặc đồng phục học sinh nữa. Các sinh viên chỉ cần mặc lịch sự, không hở hang là được. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn phải tuân tuẩn quy tắc “đóng thùng” kiểu nói tinh nghịch mà chúng tôi vẫn hay xài. Dù không phải mặc đồng phục học sinh theo chuẩn chung nhưng chúng tôi vẫn có áo đồng phục lớp, và đó là niềm tự hào và như một mối dây liên kết chúng tôi hơn. Đến giờ, dù đã nhiều năm nhưng tôi vẫn còn giữ mãi chiếc áo in dòng “BE04 crazy and lovely” đó.



Ra trường, đi làm tôi vẫn còn có thể mặc đồng phục, và khi nói đến bộ đồ yêu thích của mình tôi phải nói đến hai chiếc áo mang tên “VSL” và “Nghề Nghiệp Việt”. Đó hai bộ đồng phục của hai công ty mà tôi luôn yêu thương gắn bó. Việc làm đầu tiên của tôi sau khi tốt nghiệp là làm thư ký cho công ty VSL Việt Nam tại dự án cầu Cần Thơ. Đó là nơi nắng gió, công việc vất vả nhưng chính bởi môi trường đó, bởi vì anh em chúng tôi phải cùng làm việc cực khổ và cùng trải qua hoạn nạn mà với tôi, chiếc áo mang tên “VSL” đó quý giá vô cùng. Nó luôn gợi lại cho tôi nỗi nhớ… kỷ niệm một thời anh em chúng tôi đã gắn bó. Riêng với chiếc áo mang tên “Nghề Nghiệp Việt”, đó chính là gia đình tôi, nơi mà tôi đã gắn bó nhiều năm. Đồng thời, khi mặc chiếc áo đó, có một niềm tự hào trong tôi, rằng tôi đã và đang giúp, đang mang đến cơ hội việc làm cho mọi người. Tôi đã từng trãi qua giai đoạn xin việc vất vả, tổi hiểu cảm giác và áp lực người tìm việc đang trãi qua. Đó là lý do tại sao chiếc áo mang tên “Nghề Nghiệp Việt nằm trong một góc nhỏ trái tim tôi.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét